Con nhớ lắm một ngày còn thơ ấu, Được yêu thương che chở của mẹ cha, Có những lúc con bướng chẳng nghe lời, Để mẹ khóc, con thật lòng không muốn, Hai mươi mấy năm mẹ cùng ba xây đắp, Một gia đình ấm áp và tràng ngập tình yêu Và cứ thế con đây đà khôn lớn, Trong vòng tay che chở của gia đình, Nhưng giờ đây con đã phải rời xa, Xa tổ ấm bao ngày con yên ấm, Dù biết rằng ở ngoài đầy giông tố, Chẳng ai thương con hơn mẹ và cha Nhưng con sẽ cố gắng để cha mẹ yên lòng, Hãy tin con và hãy tin những gì con lựa chọn, Dù có thể là điều không ai muốn, Nhưng con mong cha mẹ hãy hiểu con, Vì trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời, Chính gia đình sẽ làm con vững bước.