Vùng Cùa là miền đất đỏ bazan thuộc huyện Cam Lộ tỉnh Quảng Trị gồm hai xã là Cam Chính và Cam Nghĩa.
Cách trung tâm thi trấn Cam Lộ khoảng 9km.
Cùa là vùng đất lịch sử có căn cứ Tân Sở của thời vua Hàm Nghi và tượng đài 241.
Dân số: 10033 người (2267 hộ) trong đó nữ 5189 và số người trong độ tuổi lao động khoảng 5302 người.
Đường vào Cùa: Từ đường 9 qua thị trấn Cam Lộ vào đến Cùa khoảng 7km qua một con đèo quanh co dài hơn 5 km đã được rãi nhựa. Thường gọi là đèo Cùa nhưng ngày xưa nó có tên là đèo Vắt.
Hệ thống giao thông cơ sở hạ tầng:
Từ chợ Cùa về các thôn theo trục liên xã đã được nhựa hóa, bê tông hóa. Đường liên thôn hầu hết đã được bê tông hóa. Từ 1997 điện lưới đã về đến vùng Cùa Chương trình điện- đường- trường-trạm, cơ bản đã được thực hiện ở Cùa.
Các trường tiểu học, trung học phổ thông mang tên Lê Thế Hiếu đã được xây dựng cơ bản, khá khang trang và bề thế.
Chợ Cùa đã được tân trang lại, là nơi giao thương buôn bán trao đỗi hàng hóa của người dân trong vùng với các vùng khác.
Kinh tế:
Chủ yếu tập trung vào nông nghiệp trong đó thế mạnh về các loài cây công nghiệp lâu năm như: Tiêu, cao su với sản lượng khá lớn.
Hiện nay mô hình kinh tế trang trại vùng đồi kết hợp chăn nuôi và trồng rừng dang phát triển mạnh.
Tản mạn về xứ Cùa:
Anh lên một chuyến chợ Cùa Anh mua trái mít, em bù trái thơm
Đất Cùa nổi tiếng mít ngọt, thơm ngon, tiêu cay tê lưỡi là nơi "đất lành chim đậu", tình yêu nẩy mầm, đơm hoa kết trái tươi thắm như lòng đất bao dung.
Cùa là xứ sở của núi non hữu tình, in đậm những dấu tích lịch sử đáng trân trọng và con người ngay thật, cởi mở.
Con gái Cùa nổi tiếng về dáng vóc đẹp, lam làm, khéo tay và chiều chồng. Đến chợ Cùa vào những dịp tết, không hiếm dịp khách phương xa phải ngẩn ngơ bởi cái dáng thắt đáy lưng ong và những khuôn mặt trái xoan hiền thục của những cô gái vùng bán sơn địa ở chốn này.
Một vùng thung lũng đất màu mỡ đỏ au là hậu duệ của những dòng nham thạch thời hồng hoang thăm thẳm. Xóm mạc quây quần. Tiêu, chè, chuối, sắn tươi tốt. Người ở giữa cây xanh, cây lên lộc kết trái bên người, cuộc sống an nhiên và hòa thái, nhiều yên tĩnh, ít ham hố tham lam. Ruộng lúa chân đồi. Bàu ao ven xóm.
Hạt tiêu xứ Cùa có vị cay không gắt và thơm.
Sớm sương, người đi chợ nói cười râm ran. Cuối chiều, tiếng mõ trâu lóc cóc kiệt xóm. Cưới xin, giỗ chạp cũng là dịp dựng rạp mời làng, tuy tốn kém một chút nhưng được cái đoàn tụ hàn huyên rộn ràng.